1507223_829421043774989_6244436003980962091_o
Buổi chiều tối ngày đông, lần đầu tiên được đặt chân vào làng chài Phúc Xá, nơi có những căn nhà nổi nho nhỏ ven sông Hồng, nơi mà trước giờ chỉ đứng trên cầu Long Biên nhìn xuống. Nhớ lại buổi tối đầu tiên đứng trên cầu, ngây ngô hỏi anh bạn mấy đốm sáng xa xa kia là gì thế, có phải thuyền chài đi bắt cá không? “- Những ngôi nhà nổi, của những người vô gia cư, không điện, không nước sạch, công việc chủ yếu là bốc vác ở chợ đầu mối và nhặt ve chai, không giấy tờ chứng minh nhân thân, không hộ khẩu, cuộc sống bấp bênh, có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào.” Khi ấy mới biết tới làng chài. Vài ánh đèn leo lét không thể xua tan cái lạnh lẽo, ảm đạm nơi làng chài. Câu chuyện về cuộc đời của vợ chồng bác Minh, bác Vinh hay bà cụ Thắm đã đi ra khỏi túp lều từ sáng sớm và chắc phải 2h đêm mới về không khiến mỗi người hết tò mò và thắc mắc. Ở cái tuổi mà lẽ ra được con cháu chăm sóc, an hưởng tuổi già thì những cụ ông, cụ bà ngoài 70, gần 80 tuổi hàng ngày phải đi mưu sinh từ sáng sớm đến tối mịt. Cuộc sống làng chài những năm qua vẫn thế, chẳng biết mỗi ngày cuộc sống của họ có tốt hơn không, nhưng chắc chắn, họ đã quen với cái khổ ấy rồi, đã chai sạn với cuộc đời này rồi. Hà Nội những ngày đông, tuy giá rét, lạnh buốt nhưng vẫn đông đúc, nhộn nhịp như thường. Hà Nội ba mươi sáu phố phường, người ta cười đùa, tụm năm tụm bảy ngồi chém gió với mấy cốc trà nóng và đĩa hướng dương, quây tròn bên những vỉ than đầy ngô nướng hay ngồi trong một quán café ấm cúng tán chuyện với bạn bè. Cuộc đời ngắn đến mức người ta sợ lãng phí 60 giây trước vạch dừng đèn đỏ; vội vàng, sốt ruột nhìn đồng hồ mong được chạy xe ngay về nhà, chẳng còn thời gian và tâm trí để liếc nhìn một vài cụ già đang lượm ve chai hay giao bán đồ chơi, xổ số bên lề đường hay một vài người co ro nằm bên chân cầu. Đứng trên cầu Long Biên, người ta cũng chỉ mải mê tụ tập ăn uống, nói chuyện với bạn bè, nhìn ra xa thu vào mắt một Hà Nội lung linh về đêm. Ở Hà Nội, cái gì cũng thấy vội. Người ta chỉ thấy cái hào nhoáng bên này đê, cái sự thích thú khi đứng trên cây cầu bắc ngang qua sông để ngắm nhìn Hà Nội mà ít ai quan tâm tới những ngôi nhà nổi ven sông, bên kia đê và ngay dưới cây cầu. Phải đặt chân vào đó mới thấy hết cái lạnh lẽo, cái không khí ảm đạm và cuộc sống khổ cực của dân làng chài Phúc Xá. Căn nhà dập dềnh trên sông, những khuôn mặt khắc khổ, những manh áo đã sờn rách, những câu chuyện đau thương,… Hy vọng một mùa đông no, ấm cho dân làng chài Phúc Xá.

Nguyễn Thị Liễu
Thành viên Quỹ Chia sẻ
Tháng 12/2014